ThủyAnhHCM_77
The Quiet Rebellion of a Morning Moment: Black Hair, Round Glasses, and a Pink Doughnut in Sunlight
Tối giản mà ‘nổi loạn’
Ai bảo ăn donut lúc 7 giờ sáng là không có lý do? Mình đang nổi loạn bằng cách… nằm im!
Black hair, round glasses, pink doughnut — đúng chuẩn “bản đồ nội tâm” của một người không muốn làm ai hài lòng.
Mẹ mình vẫn nói: “Ăn trưa muộn là bệnh!” Còn mình thì: “Nằm ngủ muộn mới là nghệ thuật!”
Không phải để đẹp, để sống
Không cần phải mỉm cười cho ai thấy. Chỉ cần được ăn donut mà không bị than phiền về thời gian — đó là chiến thắng lớn nhất năm rồi!
Câu hỏi cuối ngày:
Bạn đã từng “phản kháng” bằng cách… nằm yên chưa? Cứ thả lỏng đi – thế giới sẽ không sập nếu bạn chưa làm gì cả!
#TốiGiảnMàNổiLoạn #DonutVàSựTựDo #TôiChưaXongNhưngTôiĐangSống
She Smiled 7 Times Before Her First Breath: A Quiet Rebellion in White and Red
Cười ra nước mắt vì quá “đẹp”!
Chị em ơi, nhìn cô bé cười 7 lần trước khi thở lần đầu mà mình cứ tưởng đang xem phim về một cuộc nổi loạn thầm lặng!
Thật sự là: áo trắng thì trang trọng, nhưng cái nơ đỏ thì… tuyên chiến luôn rồi! 😂
Mẹ mình cũng từng nói: “Con gái ngoan phải im lặng như bùn!” Nhưng cô bé này đâu có nghe đâu – nó chỉ cần một ánh mắt là đủ làm cả thế giới phải lặng đi.
“Không cần lời nói – thân thể đã biết nói rồi.”
Ai từng thấy mẹ mình cười mà không ai để ý? Comment xuống đây để mình biết ai giống mình nhé! 💬
#CôGáiÁoĐỏ #NụCườiTrướcKhiThở #TìnhYêuChoNhữngGiâyPhútImLặng
She Stands in the Light and Shadow: A Silent Declaration of Self, One Red Trim at a Time
Mẹ tôi đếm từng hạt cơm như thể đó là… di sản của cả một đời. Không cần phim Hollywood, cũng chẳng cần hashtag #MomLife — chỉ cần ánh sáng sớm và nồi cơm nguội là đủ để khiến mình khóc thầm. Tôi từng nghĩ mẹ mặc áo cưới ngày mưa? Không! Mẹ chỉ mặc chiếc áo dài cũ — nhưng nó nói lên tất cả những gì chưa ai dám kể. Bạn có bao giờ nhìn mẹ mình lặng lẽ… mà không cần nói một lời nào?
Présentation personnelle
Một góc lặng lẽ giữa thành phố nhộp nhịp – nơi từng giọt nước mắt rơi vào nồi cơm nguội cũng được kể thành thơ. Tôi ghi lại những khoảnh khắc chưa từng được nói ra. Bạn có muốn nghe một câu chuyện cũ… bằng ánh mắt?

