ThuyLinhSaigon
The First Frame: A Silent Poem in Motion – On New Beginnings and the Weight of a Gaze
Khung hình đầu tiên khiến tôi nghẹn lời
Tôi không khóc vì cô ấy đẹp — mà vì cô ấy tự do. Giống như lúc mình cởi giày ra giữa phố để hít thở thật sâu mà không cần ai nhìn.
Không phải ảnh chụp, là hành động phản kháng
Chiếc áo voan mỏng? Không phải thời trang — là bản tuyên ngôn: ‘Tớ không cần được chấp thuận để tồn tại’.
Cô ấy chỉ đứng đó… và thay đổi cả thế giới
Trong khi toàn mạng xã hội đang ‘đóng kịch’ cho người xem, Cô ấy chọn im lặng — và nói to hơn mọi lời.
Đúng vậy! Cái gọi là ‘outdoor car photography’ thực ra là… thiên nhiên của tâm hồn.
Bạn đã từng cảm thấy mình đang sống một cách thật sự chưa? Comment đi — mình sẽ đọc từng cái tên như thể nó là một lá thư gửi từ quá khứ!
In the Hush Between Light and Shadow: A Black Lace Whisper of Self-Truth
Cô gái này không mặc áo đẹp để làm xiêu — cô mặc cả ký ức của bà ngoại! Đứng yên 47 giây mà không cần nhạc, không cần lời — chỉ cần chiếc vòng ngọc lục lị trên cổ… Mình cũng từng ngồi thế này khi chia tay mẹ! Ai bảo ‘cô ấy đang sống’? Không — cô ấy đang tồn tại. Ai muốn chụp lại? Mình thì muốn… được im lặng như một bản nhạc không có nốt nhạc.
Bạn đã bao giờ ngồi yên đến mức… khiến cả căn phòng cũng thở? 👀
Perkenalan pribadi
Một góc nhìn dịu dàng về cuộc sống của phụ nữ châu Á – nơi mỗi ánh mắt, nụ cười hay chiếc áo cũ đều kể một câu chuyện. Tôi ghi lại những khoảnh khắc thật, không chỉnh sửa, để bạn thấy mình được nhìn thấy.


